Đề bài: Cảm nghĩ của em về nụ cười của mẹ kính yêu.
Bài làm
Cảm nghĩ của em về nụ cười của mẹ – Ông bà hay bảo: “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”. Quả nhiên là như vậy! Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong em chính là khi được nhìn thấy nụ cười của mẹ.
Tạo hóa rất diệu kì khi giữa hàng tỉ con người trên Trái Đất không có ai là giống nhau y hệt. Và tất nhiên, nụ cười của mỗi người là khác nhau. Có nụ cười chúm chím, cười mỉm, cười tít mắt, cười lớn, cười trừ, cười nhếch mép, cười nhạt… Mỗi nụ cười lại có những sắc thái gắn với tâm trạng và ý tứ rất khác nhau. Đó có thể là một nụ cười động viên, một nụ cười hạnh phúc, nụ cười hả hê, nụ cười châm chọc, cười đau thương, cười chua chát… Trong hàng ngàn nụ cười em đã thấy, có lẽ nụ cười của mẹ là đẹp hơn cả.
Mẹ kính yêu của em không có nụ cười duyên dáng, đằm thắm như các chị gái quê. Lúc mẹ hạnh phúc, vui vẻ sẽ cười lớn và cực kì sảng khoái. Khi cười, hai má mẹ hơi hóp lại để lộ gò má có phần gầy gò vì nỗi cực nhọc, vất vả của cuộc sống mưu sinh. Kết hợp với nụ cười là đôi mắt nhíu lại. Em hay đùa bảo: “Mẹ cười là không còn thấy Tổ quốc ở đâu hết cả!”. Mỗi khi cười hàm răng trắng đều hiện ra như làm sáng cả khuôn mặt vốn đã sạm đi vì nắng gió cuộc đời. Tiếng cười của mẹ giòn tan như nắng hè, hào sảng như tiếng ve ngân. Dù bất cứ trái tim lạnh lẽo nào, tiếng cười ấy cũng sẽ làm nóng ấm trái tim băng giá để gần gũi và yêu thương con người nhiều hơn.
Nụ cười của mẹ cũng khiến em nghĩ nhiều. Mỗi khi cười những vết chân chim nơi đuôi mắt, vầng trán lại xuất hiện như một dấu hiệu của tuổi già và nỗi vất vả, nhọc tâm. Cả đời mẹ – người phụ nữ nông dân sống tần tảo, cần kiệm tích lũy cho em được sống cuộc sống thoải mái hơn. Bao đêm mẹ đã suy nghĩ vất vả cho tương lai của em hiển hiện ngay trên khuôn mặt. Kể cả khi mẹ cười hạnh phúc, những nếp nhăn ấy như một tiếng chuông thức tỉnh em phải tập trung học tập, cố gắng hơn nữa để không phụ công ơn của mẹ.
Với em, nụ cười của mẹ luôn là sự động viên lớn nhất dành cho mình. Những khi em ốm đau mẹ vẫn gắng cười tươi cho em quên đi cái mệt trong người. Mẹ cười bảo em lần sau rút kinh nghiệm khi em bị điểm kém. Mẹ cười khích lệ những ngày em thức khuya học bài.
Cảm nghĩ của em về nụ cười của mẹ
Nụ cười mẹ đã theo em trên mỗi bước đường đời. Ngày đầu tiên đi học mẹ cười chào tạm biệt và khi tan học mẹ chào đón em bằng nụ cười tươi tắn. Lúc em lần đầu tiên biết nấu cơm mẹ cười khen em giỏi lắm. Khi được điểm mười, mẹ cười cười xoa đầu em có vẻ như tự hào lắm. Ngày em đón nhận giải thưởng học sinh giỏi văn cấp tỉnh cũng là mẹ dưới khán đài vẫy tay cười khen ngợi em.
Cuộc sống có vất vả đến mấy, có long đong đến mấy, mẹ cũng vẫn luôn lạc quan tươi cười. Dù là những lúc mệt mỏi nhất, mẹ vẫn gắng cười để em khỏi lo lắng cho mẹ. Ngay cả lúc đau lưng vào những ngày trời trở gió, mẹ vẫn không quên cười vui để em biết mẹ không sao cả.
Không chỉ với riêng bản thân em, mẹ luôn giữ nụ cười ấy trên môi và trao đi cho tất cả mọi người. Với ông, bà mẹ cười kính trọng. Với hàng xóm mẹ cười thân thiện. Với bố và em mẹ cười chan chứa tình yêu thương. Ba “đổ” mẹ cũng vì cái cười biết nói ấy! Thử hỏi ai có thể không yêu một nụ cười đáng yêu và chất phác như thế?
Nụ cười của mẹ không chỉ là niềm tự hào mà còn là kí ức sâu sắc nhất trong lòng em. Khi xa mẹ, em nhớ nụ cười của mẹ lắm. Nghĩ về nụ cười của mẹ là nghĩ về những điều đẹp nhất trong con. Mẹ ơi, dù bước chân con có tới nơi nao, có gặp những ánh mắt và nụ cười của bao người con yêu đi chăng nữa, thì nụ cười của mẹ vẫn mãi là đẹp nhất, cao quý và thiêng liêng nhất cuộc đời con.
Hoài Lê