Đề bài: Cảm nghĩ về người bà kính yêu của em.
Bài làm
Cảm nghĩ về bà của em –
“Một bếp lửa chờn vờn sương sớm
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa!”
Mỗi lần đọc bài thơ “Bếp lửa” của Bằng Việt, em chợt nhớ về người bà năm xưa – bà nội của em. Hình ảnh bà nội thân thương, cần mẫn trong kí ức tuổi thơ của em thật đẹp, thật thiêng liêng và cao quý. Bà nội là người phụ nữ tuyệt vời nhất với em.
Trong gia đình, người mà em yêu quý và kính trọng nhất là bà nội. Bà nội em năm nay gần 60 tuổi. Bà có cái tên đẹp – Thanh Lam. Bà là người phụ nữ hiền thục, đoan trang. Tuy không còn sắc vóc như thời thiếu nữ nhưng bà vẫn đẹp tinh tế. Vóc dáng bà nhỏ, gầy. Làn da nâu và nhăn nheo. Đôi tay bà xương xương, nổi đầy những đường gân xanh. Bà có khuôn mặt trái xoan ưa nhìn. Hai mắt bà cũng không còn tinh như trước nữa. Mỗi khi xỏ kim khâu hay đọc dòng chữ nhỏ bà thường nhờ em làm giúp. Nụ cười bà nội đẹp lắm. Bà cười dịu hiền như Phật. Hàm răng của bà xám xịt do nhai trầu nhiều. Tuy thế, hàm răng còn chắc khỏe lắm. Đôi tai bà to. Bà thường dùng hạt đỗ đen nhỏ hoặc cuộn giấy bạc lại rồi nhét vào lỗ tai thời trẻ bà xỏ bằng gai bưởi. Không đeo vòng vàng, khuyên tai bạc nhưng khuôn mặt bà vẫn sáng ngời. Mái tóc bà dài, khi xõa cũng chạm tới vạt áo. Do mái tóc đã bạc gần như toàn bộ, lại thưa nên bà hay búi gọn bằng chiếc búi đen có đính hoa kim tuyến. Ai cũng khen bà em đẹp lão.
Bà em không phải người từng làm nhà nước hay cống hiến cho cách mạng nên không có lương hưu như nhiều người già khác trong xóm. Cả đời vất vả làm lụng, tới cuối đời bà vẫn phải miệt mài cho cuộc sống mưu sinh. Bà có mảnh vườn nhỏ để trồng rau. Bà còn nuôi thêm vài con gà và đàn vịt cánh trắng. Mùa nào bà trồng lạo rau cho mùa đó. Trong vườn đủ mọi loại rau từ giàn mướp, bụi chuối, rau muống, rau cải, rau ngót…. Rau nào thu hoạch được là bà lại cắt mang ra chợ bán. Còn đàn gà bà chăm bẵm thật tốt để cuối năm bán lấy tiền tiêu Tết. Mấy con gà mái bà để nuôi lấy trứng ăn hàng ngày. Tuy đã bước vào cái tuổi đáng được quây quần, an dưỡng bên con cháu nhưng bà vẫn nhọc nhằn với nắng mưa của cuộc sống.
Bà em là người yêu lao động. Bà có sở thích đặc biệt là thích làm việc. Ngày nào bà rảnh tay là ngày đó bà đứng ngồi không yên. Có những lúc trở trời, cả người đau nhức, bà vẫn cố gắng hoàn thành công việc như mọi ngày. Ba mẹ và các cô chú thương bà, không muốn bà làm việc vất vả, nhưng bà không chịu để bản thân nhàn rỗi lúc nào. Mọi người mỗi tháng đều biếu bà đủ tiền để ăn tiêu nhưng bà không chịu nhận. Nếu bà có nhận tiền, bà lại cất đi để dành lúc khó khăn lại đưa ra cho con cháu. Bà hay bảo em: “Không làm việc thì chân tay bà bứt dứt không yên!”.
Tuổi thơ em gắn bó với bà sâu sắc. Em hay theo bà ra vườn nhổ cỏ, tưới cây, bắt sâu. Em cùng bà mỗi sớm xuống chuồng gà nhặt trứng. Em cùng bà rút rơm, nhóm bếp. Ngày đông rét em ngồi cạnh bà sưởi ấm bên bếp lửa. Bà thủ thỉ kể cho em biết bao nhiều là chuyện. Giọng bà như lời truyền của thế hệ ông cha đang răn dạy con cháu thành người có đạo đức. Những ngày hè em cùng bà rong ruổi ra lũy tre làng hóng mát. Em đi vào giấc ngủ yên bình trong bàn tay ấm áp của bà. Ngày Tết em cùng bà ra đình lễ chùa, cầu may. Dưới mái nhà đơn sơ, nhưng lúc nào cũng ấm áp tiếng cười vui và tình người của hai bà cháu. Bà là người phụ nữ mà em yêu quý và kính trọng nhất trên đời này.
Bà nội đã bồi đắp tâm hồn em đẹp hơn và giàu tình cảm hơn. Nhờ có bà em đã lớn lên thật bình an. Em mong bà sẽ mãi mãi sống bên em, yêu thương em.
Hoài Lê