Đề bài: Biểu cảm về con chó nhà em.
Bài làm
Biểu cảm về con chó nhà em – Nhắc tới những chú chó là nhắc tới người bạn thân thiết, trung thành và đáng yêu của con người. Nếu hỏi về chú chó mà em yêu thích nhất, em sẽ không ngần ngại mà nhắc tới Rubi – con chó mà gia đình em đang nuôi dưỡng.
Từ xưa tới nay chó luôn là động vật trung thành nhất với loài người. Ban đầu chó được thuần hóa và nuôi dưỡng để hỗ trợ người dân săn bắn. Dần dần, khi mức sống con người nâng cao, chó vừa như loài vật giữ nhà, vừa là thú cưng để con người thỏa mãn sở thích yêu động vật. Chú chó Rubi nhà em vừa là chú chó giữ nhà, vừa đi săn cùng ba, vừa là thành viên đặc biệt mà cả gia đình em đều cưng nựng.
Rubi về nhà em trong một dịp đặc biệt. Chú chó Rubi vốn là của ông bà ngoại nuôi, tuy nhiên vì ông bà dọn nhà về ở cùng bác cả nên đã gửi về cho gia đình em chăm sóc.
Ngày đầu tiên về nhà, Rubi còn nhát lắm, chỉ nằm yên một chỗ bên gốc cây nhãn trước cổng. Phải mất nhiều ngày sau, Rubi mới làm quen được với cả nhà. Đến nay, Rubi vừa tròn 1 năm tuổi, đã là chàng thanh niên sung sức, láu cá rồi.
Rubi thông minh và hoạt bát. Chú có bộ lông xám vàng. Tướng Rubi cao, mảnh dẻ. Đặc biệt, hai chân trước to hơn hai chân sau một chút. Khuôn mặt Rubi sáng. Hai mắt sắc, có đốm đen phía trên mí. Cái mũi đen, bóng loáng. Hàm răng nó sắc nhọn, trắng muốt. Mỗi khi mở miệng thở hồng hộc là cái lưỡi đốm đen thè dài. Bố thường bảo chó có đốm lưỡi thường rất thông minh.
Từ nhỏ, Rubi đã được ba huấn luyện để cuối thu sẽ đi săn chuột đồng cùng ba nên chú ta rất “nhạy cảm” với hơi chuột. Cái mũi ướt khịt khịt hễ thấy hơi chuột là hăng hái hẳn lên, chân tay cuống quýt, sục sạo theo đường đi của chuột. Rubi vồ chuột một cách gọn lẹ và quyết đoán. Ba em quý nó lắm, nó là người đồng hành anh dũng nhất mà ba từng có.
Còn với em, Rubi như cậu bạn thân thiết, đáng yêu. Mỗi khi đi học về, Rubi ra đón em đầu tiên. Rồi khi em cắp sách đi học, Rubi luôn ngồi lặng lẽ trước cổng tiễn bước chân em tới trường. Đi xa một đoạn đường, em ngoảnh lại nhìn, Rubi vẫn ngồi đó như là nhõng nhẽo lắm: “Mau mau về sớm nhé!”. Những chiều mát chạy đi chơi, Rubi cứ quấn quýt theo bước chân em. Thỉnh thoảng, những chiều nắng em lại ngồi vuốt ve Rubi, vừa vuốt vuốt cái tai, em vừa trò chuyện như với một người bạn thực sự. Mấy đứa bạn cùng lớp em ũng đều quen Rubi cả. Các bạn thích nhất là cầm vật gì đó ném thật xa rồi nó sẽ chạy theo vồ lấy. Bạn nào cũng khen Rubi nhà mình giỏi quá!
Chú chó nhà em từ lúc nào đã trở thành một phần không thể thiếu của gia đình. Rubi ngoáy tít cái đuôi, tai hếch hếch để “tiếp khách” giúp ba mẹ khi người quen đến nhà. Rubi sẽ xù lông, nhe răng, kêu “grừ…” nạt nộ những ai cử chỉ táy máy, ánh mắt lươn lẹo vào nhà. Có chú chó tốt như vậy trong nhà, gia đình em yên tâm lắm. Rồi mỗi bữa cơm, mỗi ngày nắng, ngày mưa, những chiều giá rét… Rubi quanh quanh đi lại trong nhà đã thành hình ảnh khắc sâu trong tâm trí em. Rubi hiểu lòng người lắm. Những ngày nhà em có chuyện buồn, Rubi cũng lặng im hơn, đôi lúc chỉ nằm cuộn tròn một chỗ như đang chia sẻ nỗi buồn với mọi người. Hiểu được điều đó, gia đình em càng trân trọng nó hơn. Có lần ba đùa là bán Rubi đi, thế là nó bỏ liền ba bữa cơm. Ba thấy có lỗi cứ ngồi bên xoa xoa mãi, thủ thỉ nhiều lắm. Cuối cùng Rubi mới lại chịu ăn cơm trở lại. Tuy chỉ là một oài động vật, nhưng chó cũng có cảm xúc và suy nghĩ gần gống con người.
Có một chú chó như Rubi trong nhà, gia đình em cũng hòa thuận, yêu thương nhau hơn trước. Em luôn cảm kích Rubi vì điều đó. Nhiều lúc vuốt ve nó, em lại ghé vào tai Rubi mà nói nhỏ: “Rubi ơi! Mày hãy mãi ở bên gia đình tao nhé!”.
Hoài Lê