Đề bài: Biểu cảm về mẹ kính yêu của em.
Bài làm
Văn biểu cảm về mẹ – Tuổi thơ, ắt hẳn ai trong chúng ta cũng từng nghe qua câu thơ này:
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”
Đúng vậy! Tình yêu thương mà cha mẹ đối với con cái là vô bờ bến, cao như núi, rộng như trời, sâu như bể… Và hôm nay, tôi muốn dành tất cả tình cảm của mình cho người mẹ đã nuôi dạy tôi khôn lớn.
Mẹ tôi xuất thân từ gia đình làm nông lại đông anh chị em nên mẹ đã sớm chịu vất vả từ nhỏ. Mẹ và ba lấy nhau từ khi mẹ còn ở tuổi 16 – cái tuổi người ta còn đang cắp sách tới trường trong tà áo dài trắng thướt tha. Sau khi cưới mẹ sinh ra tôi vào tuổi 17. Đến nay, mẹ mới ngoài ba mươi nhưng gần như đã trải qua mọi thăng trầm, giông bão cuộc đời.
Thân hình mẹ gầy gộc nhưng bước đi chắc nịch. Làn da mịn màng thời thiếu nữ của mẹ giờ đây thô nháp sạm nắng. Đôi bàn tay dày những vết chai vàng vọt. Mái tóc dài dài mà xơ xơ, cháy nắng khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Mẹ có đôi mắt trầm tư, tĩnh lặng. Đôi mắt ấy vẫn mang cái gì đó buồn man mác ngay cả khi mẹ đang cười vui vẻ. Có lẽ đấy là nét đẹp rất riêng của mẹ – nét đẹp của nỗi buồn. Những quầng thâm nơi mi mắt là dấu vết của những đêm mẹ thức khuya làm việc. Tôi biết, mẹ đã làm tất cả những gì có thể cho tổ ấm bé nhỏ của mình.
Tôi thương mẹ nhất là những ngày mẹ đi làm đồng vất vả. Mẹ rời nhà đi từ sớm đến quá trưa mới về. Tôi thường đảm nhiệm việc nấu cơm trong những ngày đó. Tôi luôn cố gắng nấu cơm thật ngon để giúp mẹ có sức khỏe làm việc tốt. Mẹ biết điều đó, nhưng mẹ chẳng còn thời gian mà “thưởng thức” bữa cơm, mẹ chỉ cố ăn nhanh rồi đi nghỉ chiều còn đi làm sớm. Tấm lưng của mẹ luôn ướt đẫm mồ hôi mỗi khi đi làm đồng về. Ngồi học ở trường, đôi lúc nhìn ra cửa sổ tôi chỉ mong sao trời bớt nắng gắt cho mẹ đỡ mệt. Tôi mong sao có ông Bụt nào đó giúp tôi gửi chút gió mát đến cánh đồng mẹ đang còng lưng gặt lúa để mẹ thoải mái hơn.
Vất vả là thế nhưng mẹ dịu dàng với chị em chúng tôi lắm. Mẹ ân cần hỏi han việc học tập của tôi, mẹ hay nói bâng quơ về những câu nói đầy tính đạo lí. Tôi hiểu hết, mẹ muốn chúng tôi lớn lên trong những bài học ghim sâu vào kí ức mỗi ngày. Mẹ chưa bao giờ than khổ hay tiếc tiền cho chúng tôi học hành mà ngược lại còn nhắc suốt: “Mẹ đầy tiền, cứ học thật giỏi đi không phải lo”. Nói vậy thôi chứ mẹ chắc suy tính, lo toan học phí cho chị em tôi nhiều lắm.
Mẹ tôi cũng là người vợ tuyệt vời. Mẹ dịu dàng nhưng sắc sảo. Mẹ luôn là người động viên bố tôi cố gắng làm ăn. Mẹ quán xuyến việc nhà cho đáo để bố tập trung làm việc. Có lúc bố mẹ cũng bất động quan điểm rồi lớn tiếng cãi nhau. Nhưng mẹ luôn là người chịu hòa giải trước rồi tế nhị nhắc đến trong một dịp khác khi cả bố và mẹ đều đã bình tĩnh trở lại. Có một gia đình êm ấm như vậy tôi không còn lời gì để mà trách cứ số phận nữa. Dù nghèo đói nhưng gia đình tôi luôn sát cánh bên nhau. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi mất đi tuổi thanh xuân từ rất sớm, lại phải làm việc vất vả để vun vén cho gia đình, mẹ có mệt mỏi không, mẹ có hối hận không? Thế nhưng, nhìn vào nụ cười sáng của mẹ, tôi đã biết câu trả lời.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho gia đình nhiều biết bao nhiêu mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất và vĩ đại nhất. Đức hi sinh của mẹ là niềm tự hào và là động lực để con cố gắng học tập và rèn luyện bản thân. Con sẽ trưởng thành và giỏi giang để mẹ có thể yên lòng. Con mong sao nụ cười sẽ mãi hiện hữu trên đôi môi mẹ. Con yêu mẹ!
Hoài Lê