Đề bài: Biểu cảm về thầy cô giáo mà em yêu quý.
Bài làm
Biểu cảm về thầy cô – Khi nói về những người thầy giáo, cô giáo của mình, các bạn học sinh thường gọi họ là người cha, người mẹ thứ hai. Em cũng có những người cha, người mẹ thứ hai như thế. Trong đó, cô Phạm Mai là cô giáo mà em yêu quý nhất.
Thầy cô – hai tiếng gọi thiêng liêng mà chỉ có ai từng trải qua quãng đời học sinh mới hiểu được. Thầy cô là người lái con đò xuôi ngược dòng đời để đưa những chủ nhân tương lai đi đúng hướng và cập đúng bến bờ. Thầy cô như người cha, người mẹ của đông đảo các em học sinh. Cha mẹ nuôi một đứa con đã vất vả, nhưng giáo viên phải chăm lo cho biết bao đứa trẻ không cung tính cách, năng lực và hoàn cảnh. Những thầy cô đáng kính dạy chúng ta điều hay, lẽ phải, đưa chúng ta vững bước trên bậc thang chinh phục kiến thức bao la. Những bài giảng từ thầy cô mở ra cho chúng ta những chân trời tươi mới, rục rỡ sắc màu và cho chúng ta biết ước mơ, hi vọng. Khi gặp khó khăn hay lệch lạc trong suy nghĩ, thầy cô kịp thời giúp đỡ, động viên, dẫn dắt ta đi đúng hướng. Do đó, giáo dục luôn là ngành được chú trọng hàng đầu ở mỗi quốc gia. Việt Nam cũng có ngày 20/11 để mừng Hiến chương Nhà giáo đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng người của đất nước. Không thể phủ nhận công lao của giáo viên.
Cuộc đời nghề giáo của cô Phạm Mai cũng không nằm ngoài công việc đó. Thậm chí, cô luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm lớp em suốt 5 năm cấp 1. Cô như một người mẹ thân quen suốt năm năm trời chăm sóc chúng em như những đứa con nhỏ. Tuy bận dạy học và chuyện gia đình, nhưng ngày nào cô cũng cố gắng lên lớp một lần để xem hôm nay có bạn nào vắng không, các bạn sức khỏe có tốt không, có bạn nào chưa hiểu bài các môn học hay không… Cô Mai sao mà giỏi thế, bạn nào hoàn cảnh gia đình như thế nào, lực học như thế nào, cô biết rõ cả. Cô giúp đỡ rất nhiều bạn trong học tập vì thế cả lớp cứ mỗi năm lực học lại khá dần đều. Phương pháp dạy của cô rất thú vị khiến chúng em luôn luôn bị lôi cuốn trong các tiết học của cô. Nhất là cô có giọng nói đầm ấm, truyền cảm nên càng nghe cô giảng càng thấy hay. Bài học cứ thế được học sinh ghi nhớ rất lâu. Học sinh trong trường dù chưa được cô dạy bao giờ cũng đều biết đến cô, mong được học cô. Lớp em thật may mắn khi có cô làm cô giáo chủ nhiệm.
Có lần em ốm sốt, nằm gục xuống mặt bàn, nửa mê nửa tỉnh. Trong cơn mê em vẫn nghe văng vẳng tiếng nói ấm áp của cô: “Em ơi, cố lên… Cô ở đây rồi nên không được buông xuôi đâu nhé… Cố lên em…”. Rồi khi tỉnh lại trong bệnh viện, cảnh đầu tiên em nhìn thấy là khuôn mặt của mẹ và cô giáo. Hai người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc đời em đang nhìn em với ánh mắt rưng rưng giọt lệ. Cô cũng lo lắng cho em như chính mẹ ruột của em vậy. Em vẫn luôn thầm cảm ơn người giáo viên kính yêu ấy.
Trong trường, không chỉ học sinh mà đồng nghiệp cũng quý mến và kính nể cô Phạm Mai rất nhiều. Cô Mai không chỉ giỏi trong nghiệp vụ chuyên môn mà còn thường xuyên giúp đỡ các giáo viên khác như dạy thay giờ toán cho cô Lan khi cô bận chăm con ốm hay giúp thầy Minh hướng dẫn các bạn học sinh thực hành trong giờ học môn “Kỹ năng sống”… Chính vì thế, khi Tổng kết năm học cô Mai luôn đứng trong đội ngũ giáo viên đạt thành tích xuất sắc và được khen thưởng về đạo đức nghề nghiệp.
Tuy giờ đây không còn được học cô nữa, em đã gặp nhiều các thầy cô mới giỏi hơn nhưng trong thâm tâm em cô luôn là người thầy vĩ đại nhất, đáng kính nhất. Mai này dù có đi đâu, làm gì em cũng sẽ thực hiện đúng như lời dạy bảo của cô, để cô có thể tự hào về em. Cảm ơn cô!
Hoài Lê