Đề bài: Cảm nhận của em về ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11.
Bài làm
Cảm nghĩ của em về ngày 20/11 – Với mỗi một ngành nghề lao động đều có một ngày trong năm đặc biệt dành riêng cho họ. Với những người làm nghề giáo thiêng liêng, cao quý thì ngày 20-11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam hằng năm là thời điểm mà tên tuổi họ được học sinh, phụ huynh và toàn thể đất nước vinh danh những cống hiến lớn lao của họ cho nền giáo dục nước nhà. Ngày 20-11 cũng là ngày để lại trong em nhiều cảm xúc đặc biệt.
Thầy cô – hai tiếng thiêng liêng vô cùng mà mỗi học trò hằng ngày hằng giờ luôn nhắc tới bằng niềm kính yêu vô hạn. Thầy cô là những người thật tuyệt vời. Họ kiến tạo nên thế hệ chủ nhân tương lai của đất nước. Suốt đời mình, những người thầy giáo, cô giáo tận tụy bên viên phấn trắng, bảng đen và những bước chân đầy nhiệt huyết bên bục giảng.
“Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi… Có hạt bụi nào, rơi trên bục giảng… Có hạt bụi nào, rơi trên tóc thầy… Em yêu phút giây này, làm sao có thể nào quên…” Phải, làm sao có thể nào quên hình ảnh thầy cô như cha hiền, mẹ thảo chăm sóc, dạy dỗ, uốn nắn chúng em từng li từng tí một.
Năm nào chúng em cũng dành những bông hoa điểm 10 xuất sắc, những câu thơ, bài ca hay nhất dâng lên thầy cô kính yêu. Chúng em luôn cảm ơn vì nhờ có ngày Nhà giáo Việt Nam mà chúng em có cơ hội bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với các thầy cô giáo.
Em vẫn nhớ những ngày còn học dưới mái trường Tiều học Phan Châu Trinh, cứ đến gần kề ngày 20-11 là cả trường lại háo hức lắm. Các lớp sẽ tham gia thi đua làm báo tường. Em luôn phụ trách phần viết thơ, truyện, chép lại các bài văn của bạn bè lên báo tường vì chữ em thuộc nhóm viết đẹp nhất lớp. Nét chữ đẹp ấy là nhờ các thầy cô ân cần dạy dỗ. Em biết ơn thầy cô lắm. Rồi chúng em còn tham gia tập luyện văn nghệ đề đến ngày 20-11 sẽ lên biểu diễn chào mừng ngày của ngành giáo.
Trong buổi lễ chính, thầy cô là những người đẹp nhất. Cô giáo mặc chiếc áo dài, mái tóc buông xõa thướt tha trong nắng thu. Thầy giáo thường ngày giản dị bao nhiêu thì ngày hôm ấy trang trọng bấy nhiêu. Các thầy mặc vest đen, đeo cà-vạt trẻ ra cả chục tuổi khiến chúng em vô cùng ngỡ ngàng.
Chúng em chuẩn bị những bó hoa hồng tươi thắm nhất tặng các thầy cô. Ngoài ra, nhiều bạn bè và các phụ huynh cũng tặng thầy cô những món quà tuy không giá trị nhưng là cả tấm lòng. Chỉ một cây bút, cuốn sổ giáo án, bông hồng đơn sơ… nhưng cô giáo nhìn chúng em với ánh mắt như cảm động lắm.
Thầy cô – những người suốt đời không đòi hỏi nhận lại điều gì mà họ cho đi tất cả những gì họ có. Thầy cô đứng trên bục giảng nghiêm túc bao nhiêu thì ngày 20-11 họ lại hóm hỉnh, vui đùa, trong sáng bấy nhiêu. Trên bục giảng thầy cô cho chúng em cái chữ, dạy chúng em biết ước mơ. Còn trên khán đài của ngày lễ, họ biểu diễn những tiết mục văn nghệ sôi nổi, trẻ trung, hài hước. Các thầy cô đọc thơ, kể chuyện đã hay, ngay cả hát sao mà cũng hay đến thế. Thầy cô là những người “đa-zi-năng” nhất mà chúng em biết. Thầy cô cống hiến cho người tri thức và cho đời tiếng ca ngọt ngào. Nhìn thầy cô, chúng em càng tự tin hơn bước vào cuộc sống.
Ngày 20-11 năm nay, chúng em hẹn nhau về thăm thầy cô giáo cũ. Những người thầy tóc đã điểm vài sợi bạc, đuôi mắt cũng thêm vài nếp nhăn, chỉ có điều nhiệt huyết trong họ không bao giờ thay đổi. Nhờ có ngày 20-11 mà bao thế hệ học trò có dịp được về thăm trường cũ, thầy cũ và thêm một lần bày tỏ niềm kính mến với những người thầy cô xưa.
Ngày Nhà giáo Việt Nam hay còn gọi là Ngày Hiến chương Nhà giáo là một trong những dịp lễ đặc biệt nhất trong năm mà em luôn yêu thích. Nếu mai này em thực hiện được ước mơ trở thành cô giáo dạy Văn, ngày 20-11 sẽ là ngày đặc biệt nhất trong sự nghiệp làm người của em. Một lần nữa cám ơn các thầy cô giáo vì đã sống và cống hiến hết mình vì chúng em. Chúc thầy cô giáo trên cả nước sẽ vững tay lái đề cập bến thành công những chuyến đò.
Hoài Lê