Đề bài: Cảm nghĩ của em về nụ cười của mẹ thân yêu.
Bài làm
Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ thân yêu – Con người ta đôi lúc có thể ngã gục trước một ánh mắt hay say cả đời vì một nụ cười. Với em, đáng quý nhất trên đời này chính là nụ cười của mẹ.
Em sinh ra và lớn lên bằng tình thương của những người thân yêu, là ông bà, bố mẹ, anh chị, cô bác… là bạn bè, thầy cô, trường học… nhưng không ai có thể đứng vị trí số một trong lòng em ngoại trừ mẹ. Mẹ là người chín tháng mười ngày ấp ui trong lòng, chịu cơn đau đứt ruột sinh ra em và địu em trên lưng bao tháng ngày. Ngay cả khi em đã lớn, gánh nặng lo cho em học hành cũng dồn lên tấm lưng nhỏ bé của mẹ. Mẹ là người phụ nữ vất vả. Ngày bé gia đình ông bà ngoại nghèo, mẹ không được ăn học tử tế. Khi lấy ba, ba làm ăn thua lỗ, mẹ lại vất vả gánh gồng trang trải nợ nần. Sinh em ra khi nhà còn thiếu thốn nhưng mẹ luôn cố gắng cho em được học hành đàng hoàng để sau này không phải khổ cực như mẹ. Bao năm tháng vất vả, mẹ không than không trách, ngược lại mẹ luôn lạc quan và có niềm tin lớn lao vào tương lai phía trước. Mẹ vẫn cười hạnh phúc ngay cả trong cực khổ. Nụ cười ấy thật đáng quý biết bao và nó đã in sâu trong lòng em tự khi nào không hay biết.
Em yêu nụ cười của mẹ. Mẹ có nụ cười tròn, sáng, một đôi môi mỏng, khóe miệng xinh. Mỗi khi cười hàm răng trắng đều lộ ra. Kết hợp với nụ cười là ánh mắt cũng rất biết cười. Đôi mắt nhíu lại như vầng trăng treo ngược rất đáng yêu. Tiếng cười của mẹ giòn tan như nắng mùa thu, làm ấm lòng người trong giá lạnh, xua mây mù gọi gió xuân về. Tiếng cười khanh khách vang xa. Mỗi khi em đi học về tới cổng nhà đã nghe tiếng cười tươi rói của mẹ. Bao nhiêu căng thẳng học tập, thi cử theo đó mà đi hết.
Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ thân yêu
Nụ cười của mẹ rất giỏi giấu đi những cảm xúc. Mẹ hay bị cơn đau cổ “làm phiền” những khi thời tiết thay đổi. Em biết mẹ đau lắm, đau tới cứng cả người không làm được việc gì cả, ai cũng lo lắng hỏi han nhưng mẹ đáp lại bằng tiếng cười thật vui vẻ như không có chuyện gì đáng ngại. Khi làm đồng về vất vả, những bà mẹ khác sẽ cằn nhằn, than thở hết chuyện này đến chuyện kia nhưng mẹ cũng chỉ lặng lẽ mỉm cười cho cái nhọc lòng qua đi. Có lúc hai mẹ con loanh quanh dưới bếp rơm đun nước, nấu cơm. Khói làm cay mắt, bụi tro làm mẹ ho sặc sụa thế mà mẹ bật cười làm em cũng cười theo.
Em nhớ nhất là những ngày em ốm, vừa sốt cao vừa khóc ỉ ê. Mẹ nhẹ nhàng nằm cạnh nhìn em mỉm cười rồi xoa xoa trán, dỗ dành cho em quên đi cái khó chịu. Mẹ hát những câu hát ru thân thuộc. Mẹ kể chuyện cười, chuyện ngụ ngôn, thơ châm biếm… khiến cho em cũng bật cười khúc khích.
Nụ cười của mẹ gắn bó thân thiết suốt tuổi thơ ấu của em và là động lực để em bước tiếp mỗi bước đường đời. Mỗi khi đi đâu đó, em chợt nghĩ về mẹ có nụ cười khiến người nhớ người thương. Nụ cười ấy càng khiến em yêu quê hương, đất nước mình hơn. Những khi mệt mỏi hay vất ngã, em nhớ lại nụ cười của mẹ như một niềm an ủi to lớn cho bản thân mình. Chưa bao giờ em thấy sợ hãi về những sóng gió bất ngờ của cuộc sống, bởi đơn giản em biết nụ cười mẹ luôn ở ngay phía sau em. Nụ cười ấy là điểm tựa vững chắc để em đối mặt với mọi điều trong cuộc sống.
Nay mẹ đã gần 40, nụ cười xưa nay đã điểm thêm những nếp nhăn nơi cằm, và đuôi mắt. Cuộc sống mưu sinh vất vả hằn lên trong nụ cười của mẹ. Nhưng có điều, nụ cười rạng rỡ làm dịu lòng người vẫn luôn lấp lánh như thế. Thời gian có thể khiến mẹ già hơn, nụ cười bớt tròn, bớt trong hơn nhưng tin yêu nơi khóe miệng sẽ còn mãi trong thâm tâm em và mọi người.
Hoài Lê