Đề bài: Cảm nghĩ về cô giáo của em.
Bài làm
Cảm nghĩ cảm nghĩ về cô giáo của em – Hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, trên khắp các nẻo đường dễ dàng bắt gặp những em học sinh mặc áo trắng, quần đen, khăn quàng đỏ nô nức tới trường, trên tay còn cầm theo bông hoa hồng đỏ thắm. Em chợt nhớ về với những ký ức xa xưa, biết bao kỉ niệm thời học sinh ùa về trong tâm trí. Hình ảnh người giáo viên ấy hiện ra trước mắt em cùng với bao buồn vui, thương nhớ. Cô Thu – người giáo viên đáng kính nhất trong cuộc đời em.
Cô Thu, một người giáo viên đặc biệt, đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc, đẹp đẽ nhất. Năm học ấy, một năm học mang đến cho em nhiều ý nghĩa.
Những ngày đầu tôi bước chân vào cánh cổng trường Trung học cơ sở Tiền Phong, em đã ấn tượng bởi lớp 6A của em là một tập thể hội tụ nhiều học sinh cá tính quá. Hơn nữa, lớp lại có một cô giáo chủ nhiệm cũng vô cùng cá tính.
Cô Thu là giáo viên dạy môn văn mới về trường, cô được phân làm giáo viên chủ nhiệm lớp chúng em. Cô Thu không chỉ nổi bật ở trình độ chuyên môn cao mà còn rất tươi trẻ và năng động. Khác với những giáo viên khác, nhất là các giáo viên dạy văn, cô Thu không dịu hiền như mẹ mà hài hước, sôi nổi như một người chị gái. Cô Thu gây ấn tượng mạnh nhất với chúng em ở mái tóc tém.
Cảm nghĩ cảm nghĩ về cô giáo của em
Lớp 6A chúng em đã có quá nhiều, quá nhiều kỉ niệm với cô Thu. Ngày trước, môn Văn đối với em như một cái gì vô cùng chán ngán, buồn tẻ. Em thích học toán và với môn văn thì em học rất tệ. Em chẳng bao giờ có lấy một chút thích thú nào để học, thậm chí điểm 7 môn văn với em cũng là một khó khăn lớn. Nhưng lạ thay, khi được bàn tay cô dìu dắt, lực học môn văn của em có một sự thay đổi lớn đến kinh ngạc. Tiếng giảng bài của cô Thu đi sâu vào tâm trí em tự bao giờ. Em không còn buồn ngủ, ngồi ngáp ngắn ngáp dài như trước đây nữa. Những vần thơ qua giọng văn của cô thật khiến rạo rực trong lòng. Những câu chuyện của cô thú vị và lôi cuốn đến lạ. Lời giảng trầm bổng, khi mau khi chậm, lúc thưa lúc dồn khiến em không thể rời mắt, rời tai. Em có cảm xúc hơn với môn văn. Em yêu thích môn văn hơn. Em học được nhiều điều từ nó. Tất cả là nhờ công ơn của cô. Nhờ có cô mà em đã vứt bỏ những suy nghĩ tiêu cực về môn Văn. Và cứ thế, cách viết Văn của em cũng ngày càng tiến bộ. Điểm tám đầu tiên của môn văn em nhận được từ cô ngày đó làm sao em quên được?
Cô là một giáo viên chủ nhiệm tuyệt vời. Để chúng em có thêm hiểu biết và trau dồi kĩ năng sống, cô thường xuyên xem tin tức, cập nhật tình hình để mỗi buổi sinh hoạt cuối tuần cô lại kể cho chúng em nghe. Những câu chuyện về xã hội mới lạ mà cô kể cho chúng em nghe là những bài học cuộc sống, là triết lí sống rất đời thực. Cảm ơn cô vì đã dạy dỗ chúng em rất tốt.
Ngày chia tay trường lớp, chia tay cô giáo chủ nhiệm, chúng em đã khóc biết bao nhiêu. Đứa nào đứa nấy ôm cô nói lời tạm biệt trong nước mắt. Cô vẫn cười rạng rỡ với đôi mắt long lanh đang ngấn lệ. Chúng em chẳng biết nói gì khác ngoài hai từ “cảm ơn”. Em luôn tự động viên bản thân phải nỗ lực thật nhiều để không phụ công sức của cô.
Cô giáo của em – người lái đò thầm lặng. Cô đã cho đi quá nhiều và không đòi hỏi được nhận lại bất kì điều gì. Nhớ về những kỉ niệm đó là nhớ về một giọng nói, một ánh mắt, một nụ cười đã từng là tất cả cuộc sống tâm hồn của em.
Có lẽ giờ này, người giáo viên năm ấy vẫn đang âm thầm, miệt mài và tận tụy với sự nghiệp trồng người của mình. Còn bản thân em, dẫu cho năm tháng vô tình cứ trôi đi mãi, hình bóng cô sẽ chẳng thế nào phai nhòa trong tâm trí em. Những công ơn lớn lao mà cô đã mang đến cho em, em sẽ giữ mãi trong trái tim này.
Hoài Lê