Đề bài: Biểu cảm về người thân mà em yêu quý nhất.
Bài làm
Văn biểu cảm về người thân – Lớn lên trong tiếng ru ời của bà ngoại, có lẽ hình ảnh bà đã in sâu vào kí ức của em, khiến em không bao giờ có thể quên được. Trả lời câu hỏi về người thân mà em yêu quý nhất, không ai khác đó chính là bà ngoại.
Các cụ có nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Với nhiều gia đình khác, ba và mẹ gắn bó với con cái nhiều hơn cả. Trong gia đình em, ba và mẹ thường xuyên đi làm ăn xa nhà, vì thế từ nhỏ em đến lớn em ở cùng với bà ngoại. Với em, bà ngoại gần gũi, thân thuộc nhiều hơn cả.
Bà ngoại của em năm nay mới ngoài 50 nhưng mái tóc gần như đã bạc trắng cả. Bà có thói quen mỗi sáng sớm dậy là búi tóc gọn gàng lại rồi cứ để như vậy suốt cả ngày. Thế nên mỗi khi thấy bà buông xõa tóc, em không khỏi ngạc nhiên vì mái tóc dài quá, cũng gần chạm đầu gối chân. Những vất vả, lo toan trong cuộc sống khiến bà cứ héo hon dần. Bà cũng chỉ cao hơn em một chút. Bà hay bảo: “Cô cháu gái bà sang năm lớp 8 là cao vượt cả bà rồi!”. Người bà gầy nhỏ, xương xương. Cái lưng hơi còng một chút. Quanh năm “đầu tắt mặt tối” với mấy sào ruộng, làm sao mà cái lưng bà vững vàng mãi được. Mỗi khi trái gió trở trời, cái lưng bà hay đau nhức. Thế là em lại bóp lưng cho bà. Em thích nhất là được nắm lấy bàn tay bà rồi xoa xoa, chạm nhè nhẹ lên những đường gân guốc nhô trên da tay thâm sạm. Em thích nhìn bà cười. Nụ cười của bà hiền từ, phúc hậu. Cùng với nụ cười đó là đôi mắt vẫn còn khá tinh anh và đôi tai nhạy bén như đọng lại đâu có một chút xuân sắc thuở thiếu thời. So với chục năm trước, bà ngoại đã kém sắc hơn nhiều, nhưng trong tim em người bà yêu quý ấy đẹp như Bồ Tát nhân hậu, tỏa ánh hào quang muôn nơi.
Biết em vắng ba, vắng mẹ sẽ tủi thân, nên bà ngoại dành trọn là tất cả tình thương cho em. Bà nấu cho em những bữa cơm thật đầy đủ, cho toàn. Bà giúp em gội đầu bằng nước lá thơm mùi bồ kết và xả. Cái mùi bồ kết lẫn mùi xả thơm mà hăng hắc khiến em nhớ mãi không quên. Mỗi khi có chợ phiên, bà thường thắt bím tóc gọn gàng cho em, dẫn em đi chợ, chọn mua cho em những bộ quần áo thật đẹp. Đi đâu về, bà lại ghé qua quán hàng tạp hóa thím Thoa để mua vài cây kẹo mút cho em. Vào lớp một, em được bà dẫn đến trường trong ngày đầu tiên tới lớp. Tan trường người đầu tiên chào đón em là bà. Bà dạy em những bài học mới, bảo ban em khi em mắc lỗi, dỗ dành khi em không vui. Nhớ những hôm mưa gió, bà đi làm đồng chưa về, em hay ngồi trước cửa ngóng bà. Ngày nào cũng bên bà mà sao em nhớ bà da diết. Em thầm gọi: “Bà ơi, bà mau về với cháu đi bà!”. Bà ngoại là bà, là cha, là mẹ và là cả quê hương to lớn. Đi đâu, em cũng nhớ bà như nhớ chính quê hương mình.
Bà ơi, bà có biết không? Ai cũng yêu quý bà hết đó. Hàng xóm có ai không biết bà là người tốt bụng, hiền lành, nhân đức đến thế nào. Sở thích của bà kì lạ lắm, đó là thích giúp đỡ mọi người. Có ai cần gì, giúp được là bà không quản khó khăn mà hỗ trợ. Tuy có thêm việc, nhưng bà lúc nào cũng vui cười, lạc quan.
Bà còn có thói quen trồng cây, trong vườn nhà em đủ mọi thứ cây trái, hoa lá. Mùa nào thức nấy, em luôn có trái ngọt để thưởng thức. Bà trồng đâu chỉ cho riêng bà. Bà làm tất cả vì em và vì ba mẹ. Bà là người có đức hi sinh cao cả.
Em yêu quý bà ngoại của em lắm! Em luôn cố gắng học tập thật tốt để không phụ công ơn dưỡng dục của bà, để bà được tự hào về em. Dù có thế nào thì em cũng mong bà sống mãi bên em và mọi người.
Hoài Lê