Đề bài: Cảm nghĩ của em về người mẹ kính yêu.
Bài làm
Cảm nghĩ của em về mẹ kính yêu – Người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời mỗi con người không ai khác chính là người mẹ. Người mẹ kính yêu của em đã vất vả chịu đựng, hi sinh hết mình cho em. Em yêu mẹ nhất trên đời.
Như lời bài thơ “Bài học đầu cho con” (Trung Quân), ai cũng chỉ có duy nhất một người mẹ trên đời. Trong tim mỗi đứa con, hình ảnh người mẹ luôn thiêng liêng và cao quý.
Công ơn sinh thành đã to lớn, ơn dưỡng dục lại càng vĩ đại hơn. Mẹ là người duy nhất đã không chỉ sinh ra con mà còn nuôi nấng, dạy dỗ, thương yêu con hết lòng. Ca dao dân ca có câu:
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Phải, mẹ là suối nguồn trong trẻo tạo cho con có một hình hài đẹp đẽ, một nhân cách hoàn thiện. Suốt chín tháng mười ngày, con được bảo bọc chở che trong bụng mẹ. Con cùng chung nhịp đập trái tim, cùng chung hơi thở, cùng chung dòng máu với mẹ. Ngày con chào đời, mẹ trải qua cơn đau “thập tử nhất sinh”. Khoảnh khắc con cất tiếng khóc đầu tiên, là lúc mẹ rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Con chập chững bước những bước đầu tiên trong vòng tay mẹ. Con lớn lên từng ngày nhờ dòng sữa mẹ ngọt ngào, nhờ bát cháo mẹ hầm, nhờ bát canh ngọt mẹ nấu… Thế nên, những đứa con biết gọi “bà”, gọi “mẹ” đầu tiên, sẽ khóc khi nhớ mẹ, cười khi mẹ ôm vào lòng… Mẹ kính yêu ơi mẹ biết không, con yêu mẹ biết nhường nào! Cám ơn mẹ vì đã hết lòng vì con!
Cảm nghĩ của em về mẹ kính yêu
Mẹ của em có lẽ không phải người phụ nữ xinh đẹp nhất, nhưng là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong trái tim em. So với thời còn thiếu nữ, mẹ gầy và kém sắc đi rất nhiều. Tấm lưng mẹ gầy rạc. Đôi vai mẹ yếu đi vì phải gánh vác bao nhiêu là việc. Mối lo toan của cuộc sống mưu sinh và cái khắc nghiệt của nắng gió thiên nhiên đè nặng lên thân hình một người phụ nữ nông thôn nhỏ bé. Mái tóc mẹ sạm nắng, cứ vàng vọt, xơ hết cả. Da mẹ cứ đen nhẻm vì quanh năm làm việc bên ruộng đồng. Khuôn mặt trái xoan của mẹ ngày càng hốc hác hơn. mẹ có đôi gò má cao, sống mũi thẳng. Em quý nhất là đôi mắt của mẹ. Đôi mắt luôn thấu hiểu lòng người. Lúc buồn đôi mất ấy như mang cả bầu trời ưu tư. Khi vui đôi mắt ấy rưng rưng, ngấn lệ vì hạnh phúc. Những vết chân chim nơi đuôi mắt mẹ là lời nhắc nhở bản thân em phải biết ơn và kính trọng tình thương, đức hi sinh mà mẹ dành cho em.
Từ nhỏ, em đã là đứa khó nuôi. Em hay ốm. Cứ trở trời, gặp gió là em lại ho, sốt. Những đêm ròng mẹ mỏi mắt thức trông nom, săn sóc cho em cực nhọc lắm. Em cứ khóc mãi khiến lòng mẹ càng xót xa hơn. Gia đình em vốn không có điều kiện như những gia đình khá giả khác. Bố em thường xuyên đi làm ăn xa nhà. Mẹ thay bố gánh vác mọi việc. Từ chuyện gia đình họ hàng tới chuyện đồng áng. Mẹ quanh năm “chân lấm tay bùn” với vài sào ruộng rồi về nhà mẹ lại lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ, chuyện học hành của em.
Không chỉ với riêng em, mẹ hiền hậu, luôn đối xử tốt với tất cả mọi người xung quanh. Mẹ giúp đỡ mọi người bằng lòng chân thành. Em luôn tự hào khi là con gái của mẹ. Mẹ là tấm gương sáng để em học tập và noi theo.
Ngoài xã hội phức tạp kia, có những người còn không có mẹ để mà yêu thương. Những gia đình ly hôn, con cái ở cùng cha, quả thực họ có mẹ mà như không có mẹ. Những người mẹ nhẫn tâm, hành hạ, đánh đập chính đứa con ruột thịt của mình… Hằng ngày hằng giờ nghe được những thông tin ấy, em thấy mình thật may mắn vì có một người mẹ tuyệt vời như vậy.
Em thương mẹ vất vả nên luôn cố gắng học hành giỏi giang, ngoan ngoãn lễ phép cho mẹ vui lòng. Em mong mình mau mau trưởng thành để có thể đi làm, kiếm tiền giúp đỡ mẹ, để mẹ bớt vất vả hơn.
Hoài Lê